Friday, July 24, 2015

HANG ĐÁ BÊLEM

HANG ĐÁ BÊLEM
Dấu chân 04 bis
Lc 2,1-20



Thầy kính mến.

Hang đá Bêlem đang hực lên mùi nước đái bò lừa, thì bỗng trở nên vĩ đại. Ngày nay cả nhân loại đều biết. Cụ già biết. Trẻ con biết. Nghệ sĩ và doanh gia ùn ùn hướng về đêm Noel. Ánh sáng, màu sắc và âm thanh đua nhau mừng Noel. Nhưng trên hết và trước nhất của đêm Noel vẫn là hang đá Bêlem.

Trong hang đá có bé xinh xinh nằm một mình trong máng cỏ. Đó là Thầy. Mẹ và Thánh Cả Giuse quỳ hai bên, rất trầm tư. Một con bò, một con lừa và trăm con trừu nằm rải rác. Người ngoại đến coi, thấy hay hay, dễ thương, chụp một tấm hình làm kỷ niệm. Người đạo đến cầu nguyện, ngộ ra đây là logo của nhân đức khó nghèo, một bài học để đời cho muôn người.

Thầy kính mến.

Con vẫn làm hang đá mừng ngày sinh nhật của Thầy. Người ngoại cũng thích mời con đứng trước hang đá để chụp hình. Con thấy vui vui. Là người đạo, con cũng thích đến đây để cầu nguyện.

Đứng trước hang đá Bêlem, con chỉ thấy "Chú Bé “ là Ngôi Lời Nhập Thể, là Thiên Chúa làm người. Trong văn hoá Đông, Tây, Kim, Cổ, ai cũng bảo Thượng Đế là Đấng Cao Cả, ngự trên chín tầng trời mây. Khi chìm ngập trong chuỗi đời đầy gian khổ, người ta lại oán Ông Trời và gọi Ông là "Con Tạo đa đoan", là "Trẻ Tạo đành hanh quá ngán", rồi chê ông là "Trời xanh quen thói má hồng đánh ghen"...

Nhưng ở đây, Đấng Cao Cả ấy lại rất gần, rất thân thương. Chúa hoá thân làm người, vì yêu thương loài người quá đỗi. Chúa không phải là Con Tạo đa đoan, không phải là Trẻ Tạo đành hanh, và không hề là Trời Xanh quen thói đánh ghen. Thiên Chúa yêu. Thiên Chúa là tình yêu. Lý trí không hiểu được điều này. Nhưng con tim lại cảm được, nên nó sung sướng vô cùng !

Thầy là Trời. Thầy là Người. Trời nằm trong hang đá, biến hang đá thành bầu trời... Lịch sử loài người sang trang. Tương quan: "Thiên - Nhân - Địa" thay đổi. Đổi 180 độ.

Ý niệm về ông Trời và con người bây giờ cứ xoắn lấy nhau đến độ yêu Trời và yêu người, không thể tách rời ra được . Gioan bảo rằng: Yêu Trời mà không yêu người thì chỉ là nói dóc.

Thưa Thầy,
Thầy có thể sinh ra trong gia đình giàu có, vì người giàu cũng là người, và cũng được Thầy yêu thương. Làm người giàu, Thầy sẽ ban phát nhiều của cải cho người nghèo. Tuyệt ! Nhưng Thầy lại sinh trong hang đá, thiếu thốn trăm chiều, vì :

1- Người nghèo bao giờ cũng vẫn đông hơn người giàu. Vào đầu thế kỷ 21 này, người nghèo vẫn chiếm ba phần tư dân số thế giới.

2- Thầy sinh ra "nghèo NHƯ người nghèo", và "nghèo VỚI người nghèo", để nâng người nghèo lên ngang tầm cỡ với Thầy. Yêu người nghèo là yêu Thầy. Khinh dể người nghèo, là khinh dể chính Thầy. Hang đá Bêlem, là huy chương Thầy gắn trên ngực người nghèo.

Thầy kính mến.

Con đã viếng hang đá biết bao nhiêu lần. Con cũng đã lần biết bao chuỗi hạt Mân Côi. Cứ mỗi lần đưa hồn mình đến hang đá Bêlem, con lại "xin cho được lòng khó khăn". Mỗi năm có một mùa Giáng Sinh. Mỗi tuần có hai ngày suy gẫm "Mùa Vui", nghĩa là hai lần / một tuần, con đặt mình trước hang đá Bêlem. Như vậy con đã “xin cho được lòng khó khăn” không dưới sáu ngàn lần.

Bây giờ thì con không còn xin như thế nữa, vì con không thấy Thầy nghèo như người ta nói. Người ta bảo rằng: "Chúa nghèo đến mức độ: sinh vô gia cư, tử vô địa táng; một hòn đá để gối đầu cũng không có". Thật không ? Con nghĩ là không.

1- Thầy sinh trong hang đá thiếu thốn mọi điều không phải vì nghèo, mà vì lỡ đường. Thánh Cả Giuse là thợ mộc, thì phải có một căn nhà ấm cúng. Căn nhà ấy ở Nadarét cách xa Bêlem 152 cây số.

2- Thầy chết ở Giêrusalem, nên không có một tấc đất để làm mộ . Nhưng lại được chôn cất trong ngôi mộ của ông Giuse giàu sang (Mt 27,57-60). Cuộc mai táng của Thầy chẳng giống người nghèo một tí nào. Ông Nicôđêmô đã dùng 100 cân (32 kg) mộc dược, trộn với dầu thơm để tẩm liệm xác Thầy (Ga 19,39). “Tử vô địa táng” mà như vậy thì là nghèo sao được.

Con xác tín rằng: gia đình Nadarét của Thầy không nghèo, và ba năm truyền đạo Thầy cũng chẳng thiếu gì.

1- Gia đình Nadarét không nghèo, vì không hề có những nguyên nhân nghèo sau đây:

+ Mất sức lao động.
+ Lười biếng.
+ Ăn xài vung vít.
+ Cờ bạc, rượu chè.
+ Gia đình đông con quá.

2- Ba năm truyền đạo Thầy không hề thiếu thốn:

+ Thầy mặc áo đẹp và quý (Ga 19,23).
+ Những mạnh thường quân giúp Thầy thì nhiều quá: Bà Gioanna vợ ông Khugia quản lý của vua Hêrôđê (Lc 8,3); gia đình Bêtania; bà Maria mẹ của Máccô.
+ Thầy không có nhà, nhưng mượn căn lầu rộng rãi để ăn lễ Vượt Qua (Lc 22,12).
+ Chính các môn đệ của Thầy lên đường tay trắng, mà vẫn không thiếu thốn gì (Lc 22,35).

3 - Nhưng chắc chắn một điều là Thầy cảnh giác tiền bạc đến độ cường điệu tối đa:

+ Người giàu vào nước thiên đàng khó hơn con lạc đà chui qua lỗ kim (Lc 18,25).
+ Người giàu mà không giúp người nghèo là người ngốc (Lc 12,20), và còn thua con chó (Lc 16,19-21).

Rõ ràng là Thầy thương người nghèo, chúc lành cho người nghèo, dạy con phải yêu người nghèo, và cảnh giác cao độ về tiền bạc. Nhưng không muốn con phải sống thiếu thốn .

Wednesday, July 22, 2015

HẠT GIỐNG ÂM THẦM

HẠT GIỐNG ÂM THẦM

Định Môn, ... 1963 



Hôm nay có một gia đình xin theo đạo. Đó là niềm vui lớn của đời truyền giáo, nhưng vẫn phải tìm hiểu. 

- Tại sao gia đình bà vô đạo ?

- Tôi thích đạo này từ lâu lắm rồi, từ hồi còn nhỏ tôi đi nuôi mẹ tôi ở nhà thương Cần Thơ. Các bà phước ở đó chăm sóc cho mẹ tôi kỹ lắm. Mấy bả tốt thiệt tốt.

Thế là mình đã thu hoạch một vụ mùa mà ai đó đã gieo giống. Mình nhớ lại Lời Chúa trong Tin Mừng theo Thánh Gioan: "Ta đã sai các con gặt hái nơi các con chưa từng lao động vất vả" (Ga 4,38). Người vất vả gieo giống là các nữ tu dòng Chúa Quan Phòng phục vụ tại bệnh viện Cần Thơ. Họ âm thầm khiêm tốn chăm sóc, thăm viếng các bệnh nhân từ ngày này qua ngày khác. Hôm nay có thể họ đã an nghỉ vĩnh viễn tại nghĩa trang nhà hưu Cù Lao Giêng. Hoặc có thể họ đang là những bà ngoại lưng còng, chống gậy đi lang thang trên những con đường tráng xi măng của nhà hưu dưỡng. Họ đâu có biết rằng hôm nay ở Định Môn mình đang gặt những bông lúa mà họ đã gieo từ ba thập niên về trước.
-----------

Cái Rắn, ngày 17-5-1995

Hôm nay, mình đi thăm bà con lương dân cùng với một thành viên Hội đồng giáo xứ. Đi lang thang từ 7 giờ sáng và kết thúc vào lúc 10 giờ 40. Gia đình cuối cùng là gia đình ông bà Tư. Cả hai ông bà đều trên 80 tuổi và cả hai đều không ra khỏi cái giường của mình. Nói chuyện với ông Tư chán rồi, mình rề vô nhà trong nói chuyện với bà Tư.

- Năm nay bà Tư mấy mươi rồi ?

- Tôi tám mốt, còn ông tôi tám hai.

- Bà Tư ăn được nhiều không ?

- Bệnh quá, ăn được chừng lưng chén.

- Bà Tư ngủ được nhiều không ?

- Có khi thức suốt đêm.

- Thức nhiều như vậy thì bà Tư làm gì cho đỡ buồn ?

- Tôi vái Chúa và Đức Mẹ cho tôi mạnh giỏi, đừng có bệnh hoạn gì, cho tới chết luôn. Bệnh hoạn làm cực lòng con cháu quá. Bệnh hoài uống thuốc hết cả tiền.

- Làm sao bà Tư biết Chúa và Đức Mẹ mà khấn vái ?

- Hồi còn bé tôi vẫn đi theo bà Lu-xi. Bả dạy tôi cầu nguyện với Chúa và Đức Mẹ. Hổng biết bây giờ bả ở đâu rồi ? Ông cha biết bà Lu-xi không ?

- Biết, nhưng ít thôi. Tôi biết bà Lu-xi là một nữ tu dòng Chúa Quan Phòng, đã ở Cái Rắn một thời gian và mỗi lần đi đâu thì đưa bà Tư đi theo, năm nay bả thọ trên trăm tuổi, đang ở trên thiên đàng và đang cầu nguyện cho bà Tư theo đạo Chúa.

- Tôi già rồi, không đi nhà thờ được, không đọc kinh được thì làm sao mà theo đạo ?

- Khỏi cần, bà Tư cứ thương Chúa là được rồi. Chúa ở khắp mọi nơi mà...
-----------

Cần Thơ, ngày 12-10-1994

Mình đến giáo xứ Bảo Lộc (Cần Thơ), để chia sẻ kinh nghiệm truyền giáo với anh chị em thiện chí nhân dịp khánh nhật truyền giáo. Anh chị em trong giáo xứ và vùng phụ cận có rất nhiều kinh nghiệm sống động về truyền giáo. Nhưng người gây hào hứng nhất lại là linh mục Đinh Trọng Tự. Cử tọa thi nhau đặt câu hỏi :

- Cha làm thế nào mà người ta theo đạo nhiều thế ?

- Từ ngày cha về đó, cha rửa tội được bao nhiêu người ?

- Cha kiếm đâu ra tiền để nuôi giảng viên giáo lý ?
- ……….

Linh mục Tự cào bằng mọi câu hỏi bằng một câu trả lời ngang như cua :

- Tôi chẳng làm gì cả. Tôi cứ ngồi rung đùi, hút thuốc lào, thế là người ta theo đạo.

Mình nghĩ bụng: nếu truyền giáo là thế, thì mình làm cũng được. Mình dư khả năng để rung đùi và hút thuốc lào như ai. Sau một phút tếu táo, linh mục Tự khẳng định với một giọng nghiêm chỉnh.

- Đúng thế: Tôi chẳng làm gì trong công tác truyền giáo này. Chính đứa con nít đưa người ta vô đạo. Chính bà già dốt đặc cán mai đã dẫn người ta theo đạo. Chính những người ít ăn ít học truyền đạo. Tất cả chỉ là sức mạnh của đặc sủng. Sau đó linh mục Tự trở về với giọng dí dỏm cố hữu, kể lại những câu chuyện vụn vặt cụ thể, để minh chứng cho lập luận trên của mình.

Nhưng cuối cùng, linh mục cho biết rằng: có rất nhiều người trở lại vì trước đây đã có những kỷ niệm đẹp về đạo của Chúa. Có người hôm nay theo đạo vì trước kia đã học trường đạo; người khác thì theo đạo vì đã có một ân nhân là tín đồ Công giáo; lại có những người khác nữa theo đạo vì cảm phục một tấm gương của một chứng tá Tin Mừng nào đó. Linh mục Tự khoái chí kết luận :

- Hôm nay tôi sung sướng được thu hoạch một mùa bội thu do công lao mồ hôi nước mắt của những người vô danh mà tôi không thể biết được.

Mình tin lời ông bạn Tự, nhưng mình vẫn còn có nhiều thắc mắc. Hy vọng thời gian sẽ trả lời.

Wednesday, July 15, 2015

Cà Mau, 15-7….


Cà Mau, 15-7….

Mình bắt tay giã từ Mai.

- Kỳ này mình đi lâu mới về, anh quán xuyến mọi chuyện nhé. 

- Gần hết gạo rồi, anh mua thêm cho một tạ, gởi tàu đò đem về giùm. Anh mua gạo ngon ngon một chút. Thức ăn kém quá, gạo xấu nuốt không trôi... Mai vừa nói, vừa cười, vừa lấy hai tay xoa bụng. Đó là tập tính của anh.

Ra tới Cà Mau, mình ghé ngay tiệm gạo :

- Gạo hạt dài, bao nhiêu một tạ, chị ?

- Tám ngàn.

- Còn gạo hạt tròn ?

- Năm ngàn. 



Gạo hạt dài là gạo mà Mai nói là “ngon ngon một chút”, còn gạo hạt tròn là "gạo xấu nuốt không trôi" . Mình cầm mớ tiền trong tay đếm qua đếm lại, tính tới tính lui. Mua gạo ngon thì thiếu tiền xe. Mua gạo xấu thì tội nghiệp anh chị em trong giáo điểm. Cuối cùng mình buột miệng nói với chủ tiệm :

- Chị bán cho tôi một tạ gạo hạt tròn.

-----------

Sài Gòn, 16-7...


Đêm qua mình trằn trọc khó ngủ. Vào phút sám hối trước giờ kinh tối, tạ gạo hạt tròn làm lương tâm mình ray rứt. Mình đã không mua cho anh chị em được một tạ gạo ngon. Giờ này tạ gạo hạt tròn đã tới giáo điểm rồi, Mai sẽ nghĩ gì về mình? Một người anh keo kiệt, tàn nhẫn ? Một người anh bất lực ? "Thức ăn kém quá, gạo xấu nuốt không trôi". Mai nói rất đúng. Có những bữa ăn chỉ đơn độc một đĩa cá đối kho, hoặc một tô cá kèo kho. Tuyệt nhiên không có một cọng rau xanh ! Mình vẫn hãnh diện về cuộc sống khó nghèo. Nhưng sự nghèo khó hôm nay đã trở thành nỗi tủi nhục của riêng mình.

Mình chưa bao giờ ngửa tay xin tiền ai và mình cũng chỉ nhận tiền giúp đỡ từ tay những người thân nhất. Giờ này mình lại quyết tâm đi ăn xin, ăn xin cho giáo điểm. Ăn xin là nhục, nhưng để anh chị em trong giáo điểm sống cực quá, mình còn thấy nhục hơn. "Thức ăn kém quá, gạo xấu nuốt không trôi"...

Bỗng trong đầu mình lóe lên một hào quang. Đó là lời tâm sự của Đức Phaolô VI trong một lá thư truyền giáo mà mình còn nhớ gần như nguyên văn :

“Hàng Giám mục chúng tôi không xấu hổ khi phải ngửa tay xin anh chị em giúp đỡ cho công việc truyền giáo. Đức Giêsu, Thầy của chúng ta đã từng mượn cái thuyền của Simon để ngồi giảng, mượn con lừa ở Bétphagiê để vào Giêrusalem, mượn căn nhà của bà Maria để làm phòng tiệc ly. Và cuối cùng, Ngài đã được an táng trong ngôi mộ của một người bạn”.

Đang như con gà bị cắt tiết, mình giãy giụa rồi đứng vùng lên một cách hiên ngang. Mình sẽ chìa tay xin bất cứ ai và bất cứ nơi nào, không hề xấu hổ, không hề tủi nhục. Truyền giáo là bổn phận của mọi người. Giúp đỡ vật chất cho người truyền giáo cũng là bổn phận của mọi người. Mình sẽ làm ng¬ười hành khất, người hành khất hiên ngang tạo thời cơ thuận lợi để mọi người tham gia vào công tác truyền giáo. Người¬ xin và người cho đều là thợ gặt trên cánh đồng truyền giáo.

-----------

Sài Gòn, 17-7...

Kế hoạch hành khất để phát triển công tác truyền giáo tại Năm Căn đang sôi sục trong tim. Mình nghĩ ngay đến một ông giám đốc ở đầu đường Pasteur. Sáng nay mình đi thẳng tới đó. Trước mắt mình là một tòa nhà nhiều tầng. Ông giám đốc đang đứng nói chuyện với ai đó ở một góc sân. Ông cao lớn và lực lưỡng. Cả con người của ông toát ra uy quyền và giàu sang. Mình không quen ông, nhưng lại biết rất nhiều về ông, qua các bạn bè của ông. Mình đon đả chào :

- Chào ông Bảy.

- Cha có chuyện gì thế ?

- Con đi truyền giáo ở Năm Căn thiếu thốn về mọi phương diện. Con đến xin ông Bảy giúp đỡ.

- Cha muốn tôi giúp cái gì ?

- Giáo điểm chúng con đã chia thành nhiều nhóm, mỗi nhóm cần có một cái xuồng máy để di chuyển. Vậy xin ông Bảy giúp chúng con một máy Kohler 7.

Ông giám đốc nhún vai một cái theo kiểu Tây phương, rồi đi vào hành lang và biến mất trong tòa nhà đồ sộ. Còn mình thì đứng trơ ra đó. Hụt hẫng…

Lá thư ngỏ gửi thầy Bùi Châu Thi.

Thầy kính mến,

Hôm nay noi gương Đức Phaolô VI, con hiên ngang chìa tay xin tiền bố thí để làm công tác truyền giáo. Nhưng con bị “nhún vai” một cách tàn nhẫn. Chính vì thế mà con nhớ lời thầy đã dạy chúng con khi chúng con còn mài đũng quần trên ghế chủng viện. Thầy dạy rằng: “Các giáo xứ giàu phải chia sẻ tài nguyên cho các giáo xứ nghèo. Nhưng trong thực tế ng¬ười giàu ít khi nào chịu mở hầu bao. Người giàu luôn luôn từ chối một cách khéo léo rằng: “Sông to thì gió cả”, nghĩa là giáo xứ lớn và giàu thì lại có trăm công nghìn việc phải làm. Thế là vẫn có sự chênh lệch giữa giáo xứ giàu và giáo xứ nghèo, ngay trong lòng của Giáo hội”.

Vâng, đúng thế. Cái ông giám đốc của tòa nhà đồ sộ kia cũng đang có trăm công nghìn việc phải làm. Việc của ông là những việc lớn có tầm cỡ quốc tế. Cái máy Kohler nhỏ mọn của giáo điểm chỉ làm nát chuyện của ông. Ông từ chối là phải. Con chẳng phiền trách gì.

Thầy kính mến,

Con gửi về thầy mấy dòng tâm sự trên để thầy thương cảm cho những đứa học trò đang đưa lưng ra chịu đòn, để thực thi những bài dạy của thầy về Công giáo Tiến hành thưở xưa.

-------

Năm Căn, 15- 8 ...

Hôm qua mình ghé Hòa Thành. Cha sở ôm mình vào lòng và niềm nở giới thiệu mình với giáo dân. Ngài khoe rằng, mỗi ngày hai lần, ngài kêu gọi giáo dân Hòa Thành cầu nguyện cho Năm Căn. Ngài còn khoe thêm rằng, mỗi tháng Hòa Thành sẽ gởi cho Năm Căn vài tạ gạo. Đó là kết quả của chương trình “lon gạo truyền giáo”. Mỗi tháng một lần, Hội đồng Giáo xứ đi thu gom “lon gạo truyền giáo" trong các gia đình, đóng bao rồi gởi tàu đò đem về Năm Căn.

Từ nay Năm Căn không sợ thiếu gạo nữa, nhưng gạo truyền giáo là loại hầm bà lằng: gạo trắng có, gạo đỏ có, gạo hạt dài có, gạo hạt tròn cũng có... Tất cả đều pha trộn vào nhau một cách hổ lốn. "Thức ăn kém quá, gạo xấu nuốt không trôi". Nhưng nó là tình yêu, là trách nhiệm của muôn người. Nó cũng là số phận của người truyền giáo: phải sống nghèo để sống khiêm tốn và chấp nhận thử thách. Mình chẳng mơ ước gì hơn nữa.

------

Cần Thơ, 20-10...

Hôm nay Đức Giám mục trao cho mình năm ngàn đồng. Ngài cho biết đó là món quà của một cụ già ở Sàigòn nhờ chuyển cho Năm Căn. Cầm năm ngàn đồng trong tay mình sực nhớ đến tạ gạo hạt tròn trị giá đúng năm ngàn đồng. Từ đây mình nghiệm ra rằng :

1. Người rao giảng Tin Mừng phải sống nhờ Tin Mừng... Phải sẵn sàng chìa tay xin sự trợ giúp của mọi người từ mọi nơi. Sống nhờ Tin Mừng không phải là ăn bám, mà là công bằng giao hoán, là mở đường để Giáo hội có tính phổ quát.

2. Ân nhân của các giáo điểm thường là những tâm hồn bé nhỏ đơn sơ, giàu thiện chí, nhưng không giàu về vật chất.

3. Sự yểm trợ cho giáo điểm luôn luôn chỉ vừa đủ và thường là thiếu một chút.

4. Người truyền giáo phải luôn luôn chấp nhận sự thiếu thốn một chút này. Nếu có nhiều tiện nghi vật chất thì người truyền giáo phải cảnh giác, vì có thể họ bắt đầu đi lầm đường rồi.